Từ 1405 cho đến khi qua đời, thầy Bernadin hoạt động rất tích cực và đa dạng. Khi phục vụ Dòng, ngài chuyên tâm cải cách đời sống tu sĩ Dòng Phanxicô, đặc biệt từ 1438 đến 1442. Vào thời này, ngài được bổ nhiệm làm tổng đại diện các tu viện Phanxicô tại Ý. Ngài chuyên cần soạn thảo các tác phẩm dùng để suy niệm và tu đức như: Bàn về Kitô giáo (1427), Tin Mừng muôn thuở (1428), Các ơn thần hứng (1443)… Nhưng điều làm cho thánh Bernadin được nổi tiếng, đó là công tác rao giảng, khiến ngài trở thành “nhà thuyết giảng của thế kỷ”, kế vị thánh Vincent Ferrier (1355 -1419). Với biệt tài hùng biện và giảng thuyết bằng ngôn ngữ bình dân, ngài thu hút khắp nơi các đám đông dân chúng tại thánh đường và nơi công cộng ở các vùng Ombrie, Toscane, Vénétie, Lombardie và ngay cả ở Rôma, tại đây ngài giảng thuyết trong các khu phố bình dân. Dựa vào các giai thoại, các ngụ ngôn răn đời, các mẫu đối thoại hư cấu, ngài mạnh mẽ dẫn những thính giả đến với Thiên Chúa, đồng thời bài xích các tệ nạn đủ loại và tìm cách thuyết phục họ xác tín.

Sau khi bị nghi ngờ và tố cáo theo lạc thuyết, Thầy Bernadin phải hai lần ra hầu tòa Giáo hội Rôma (1427 và 1431). Nhưng cả hai lần ngài đều được tha bổng. Năm 1432, ngài lại nhận được từ Đức Giáo Hoàng Eugène IV sắc chỉ Toà Thánh để ban khen ngài.

Ngài qua đời hôm áp lễ Chúa Thăng thiên năm 1444, thọ sáu mươi bốn tuổi và được phong thánh sáu năm sau, tức năm 1450. Nghệ thuật ảnh tượng minh họa ngài trong trang phục Dòng Phanxicô, với ba chiếc mũ giám mục dưới chân nhằm gợi đến ba lần ngài từ khước chức vị giám mục do sự khiêm tốn. Hình ảnh thánh nhân cũng được biểu hiện với ba chữ viết tắt IHS (Iesus Hominum Salvator = Giêsu, Đấng Cứu Độ loài người), nhắc đến lòng sùng kính của ngài đối với danh thánh Đức Giêsu.

Nguồn: giaophanbacninh.org